In this episode, we'll discover how Nguyen's melodies transformed a small street corner, capturing the hearts of a bustling city and transforming the lives of its people.
Vi: Nguyễn, một nghệ sĩ vĩ cầm tài năng, khao khát biểu diễn những giai điệu của mình không chỉ trong phòng tập sáng lấp lánh, mà ở nơi thực sự cần âm nhạc. Ông không chọn sân khấu lớn của những dàn nhạc uy tín, mà quyết định chọn góc phố nhỏ ở quê nhà Hà Nội để làm nơi trình diễn.
En: Nguyen, a talented violinist, yearned to perform his melodies not only in a sparkling rehearsal room, but also in a place that truly needed music. He didn't choose the grand stages of prestigious orchestras, but decided to perform in a small street corner in his hometown of Hanoi.
Vi: Ngày đầu tiên ông chọn một góc phố nhỏ, ngay gần công viên Thống Nhất. Góc phố ấy, dù nhỏ nhưng luôn đông đúc với nhiều người qua lại. Nhưng không ai chú ý đến Nguyễn. Những điệu nhạc dường như không thể cạnh tranh với tiếng ồn của thế giới bên ngoài.
En: On the first day, he chose a small street corner near Thong Nhat Park. Despite being small, the corner was always bustling with people passing by. However, nobody paid attention to Nguyen. The music seemed unable to compete with the noise of the outside world.
Vi: Ngày thứ hai, Nguyễn chuyển đến gần hồ Hoàn Kiếm. Ông nhận ra rằng, dù có đứng giữa trung tâm thành phố Hà Nội, nhưng tiếng vĩ cầm của người nghệ sĩ không bao giờ đủ lớn để vượt qua tiếng ồn của đô thị.
En: On the second day, Nguyen moved closer to Hoan Kiem Lake. He realized that even though he stood in the center of Hanoi, the sound of his violin was never loud enough to surpass the noise of the urban area.
Vi: Ngày thứ ba, Nguyễn đến TP.HCM. Ngay giữa trung tâm thành phố ồn ào, ông dừng lại ở Công viên Tao Đàn. Ông mở hòm vĩ cầm, lấy ra cây vĩ cầm, bắt đầu chơi những giai điệu mà trái tim mình yêu thích. Bất chấp tiếng xe cộ, tiếng rao hàng rong, hay tiếng chân đi của người qua lại, âm thanh vĩ cầm vẫn vang lên trong không gian xanh mát như thể đang cố gắng kể chuyện cho ai đó nghe.
En: On the third day, Nguyen went to Ho Chi Minh City. In the midst of the bustling city center, he stopped at Tao Dan Park. Opening his violin case, he took out his instrument and began playing the melodies he loved. Despite the sound of traffic, street vendors, and people passing by, the sound of the violin still echoed in the cool green space, as if trying to tell a story to someone.
Vi: Nguyễn biểu diễn hàng giờ đồng hồ mà không ai chú ý. Nhưng ông không bỏ cuộc. Ông tiếp tục chơi, và rồi cuối cùng, một đứa trẻ con dừng lại, tựa mình vào cây, nhìn ông. Rồi một người già dừng lại. Một cặp tình nhân dừng lại. Dần dần, một đám đông tụ tập, hòa mình vào những giai điệu nhẹ nhàng, yên bình từ cây vĩ cầm.
En: Nguyen performed for hours without anyone paying attention. But he didn't give up. He continued playing, and finally, a child stopped and leaned against a tree, looking at him. Then an elderly person stopped. A couple in love stopped. Gradually, a crowd gathered, immersing themselves in the gentle, peaceful melodies of the violin.
Vi: Nguyễn đã tìm thấy nơi mình thuộc về. Nơi mà âm nhạc của ông có thể chạm đến trái tim của mọi người. Một góc phố nhỏ, một công viên xanh mát không phai màu trong lòng thành phố. Và từng ngày thế, Nguyễn và cây vĩ cầm của mình không còn xa lạ với người dân nơi đây nữa. Tiếng vĩ cầm đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống thường nhật.
En: Nguyen had found his place. A place where his music could touch the hearts of everyone. A small street corner, a green park that never lost its vibrancy within the heart of the city. And from that day on, Nguyen and his violin were no longer strangers to the people there. The sound of the violin had become an indispensable part of their everyday lives.